Yoona
New member
Guillermo del Toro coi Frankenstein là “chén thánh” điện ảnh của mình — một ám ảnh cá nhân mà ông theo đuổi từ thuở nhỏ. Tác phẩm mới nhất của ông vừa là lời tri ân với quá khứ, vừa là minh chứng cho sức mạnh của điện ảnh nghệ sĩ giữa thời đại streaming.
Guillermo del Toro từ lâu đã bị ám ảnh bởi câu chuyện Frankenstein, và bộ phim vừa ra mắt của ông được nhiều người gọi là “bộ phim ông sinh ra để làm.” Ảnh hưởng ấy hiện diện từ ký ức tuổi thơ—khi ông lần đầu xem phiên bản 1931 của James Whale—đến sự say mê với tiểu thuyết của Mary Shelley và những tác phẩm trước đây như Pan’s Labyrinth, The Shape of Water hay Nightmare Alley, nơi ông liên tục khám phá ranh giới giữa con người và quái vật.
Trong Frankenstein, del Toro không đơn thuần làm lại một bản Whale. Bộ phim dài hai giờ hai mươi chín phút cho phép ông dệt nên một sử thi cá nhân: Sinh vật giờ đây được xây dựng không phải theo kiểu gã khổng lồ xanh xám quen thuộc, mà là hình tượng mê hoặc như khắc từ đá cẩm thạch — cao, mảnh, làn da ngà pha những mảng xanh xám buồn bã, đầu trọc lúc đầu và một thân phận vừa mong manh vừa dữ dằn. Vai Sinh vật do Jacob Elordi đảm nhiệm, thể hiện một thứ vẻ đẹp lạ lùng hơn là sự quái dị thuần túy.
Bộ phim mở ra bằng một cảnh trên Bắc Cực năm 1857: một con tàu bị mắc trong băng, các thủy thủ cô lập nhận một Victor Frankenstein (Oscar Isaac) bị thương vào tàu. Sinh vật, ban đầu chỉ là một bóng ma khoác áo choàng đen, tràn đầy oán hận, lặng lẽ truy đuổi kẻ đã tạo ra mình. Những chi tiết lấy từ bản gốc của Shelley được del Toro khai thác theo cách của ông — vừa tôn kính vừa biến tấu — và có cả khoảnh khắc gợi nhắc bộ phim của Whale: “Nó vẫn còn sống!”
Trong một hồi tưởng dài, ta gặp Victor thời niên thiếu (Christian Convery), lớn lên trong đặc quyền nhưng bị bạo hành bởi cha là Nam tước Leopold Frankenstein (Charles Dance). Mẹ cậu, Claire (Mia Goth), dịu dàng nhưng qua đời khi sinh em William, biến bi kịch thành định mệnh: Victor thề sẽ chiến thắng cái chết bằng mọi giá. Hình ảnh Convery biến đổi thành Isaac khi trưởng thành là minh chứng cho vòng ám ảnh biến cậu thành một kẻ bị chi phối bởi nỗi ám ảnh khoa học.
Một nghịch lý cay đắng hiện rõ: Victor một khi trở thành nhà sáng tạo lại còn tàn nhẫn và hờ hững hơn cả người cha. Del Toro, người vốn say mê chi tiết, biến quá trình “tái tạo sự sống” thành một chuỗi thử thách đạo đức: từ việc lùng sục chiến trường lấy thi thể đến những dụng cụ khoa học lưu trữ điện như một viên pin, đến cơ chế thu sét đồ sộ trên đỉnh tháp cô lập nơi Victor thử nghiệm. Khi Sinh vật sống lại, đó là một phép màu vừa lạ lùng vừa sai lệch — Victor chỉ chú ý đến những khuyết điểm, không nhận ra phép màu đã nảy sinh trước mắt.
Trong khi đó, Mia Goth xuất hiện như một công cụ cảm xúc tinh tế: bà Claire và sau này là Elizabeth — vị hôn thê của William — đều mang tính đối trọng. Khi Elizabeth kết bạn với Sinh vật và dần ghê tởm Victor, del Toro vừa chơi với tham chiếu Oedipus vừa dùng ngôn ngữ hình ảnh của kinh dị để lật ngược khuôn mẫu, khiến khán giả đồng cảm với tạo vật hơn là với người tạo ra nó.
Xuyên suốt bộ phim, del Toro luôn lơ lửng giữa những mâu thuẫn: tình thương và tàn nhẫn, cái đẹp và sự bạo lực, truyền thống kinh điển và cảm thức hiện đại. Ông cân bằng yếu tố cá nhân và hoành tráng, để lại không gian cho diễn xuất (Elordi vừa mong manh vừa dữ dội; Isaac thể hiện sự ám ảnh điên cuồng; Mia Goth chạm tới trái tim người xem), một thiết kế mỹ thuật rực rỡ của Tamara Deverell và trang phục lộng lẫy của Kate Hawley.
Giữa thời đại Netflix, nơi các dòng phim thương mại và franchise chiếm ưu thế, Frankenstein của del Toro là lời nhắc nhở rằng điện ảnh cá nhân, giàu tham vọng nghệ thuật, vẫn có chỗ đứng. Đây không chỉ là một bản tái hiện mà là bài ca về nguồn gốc, trách nhiệm của người sáng tạo và hệ quả của việc can thiệp vào sự sống. Nếu bạn còn nghi ngờ về tính cần thiết của trải nghiệm xem phim trên màn ảnh lớn, tác phẩm này chính là câu trả lời: một kiệt tác cá nhân, thấm đẫm cảm xúc và chi tiết, xứng đáng để được nhìn thấy và cảm nhận nguyên vẹn trên rạp chiếu.
Nguồn: https://kenh14.vn/ben-trong-bom-tan...-giua-thoi-dai-netflix-215251112161141053.chn
Guillermo del Toro từ lâu đã bị ám ảnh bởi câu chuyện Frankenstein, và bộ phim vừa ra mắt của ông được nhiều người gọi là “bộ phim ông sinh ra để làm.” Ảnh hưởng ấy hiện diện từ ký ức tuổi thơ—khi ông lần đầu xem phiên bản 1931 của James Whale—đến sự say mê với tiểu thuyết của Mary Shelley và những tác phẩm trước đây như Pan’s Labyrinth, The Shape of Water hay Nightmare Alley, nơi ông liên tục khám phá ranh giới giữa con người và quái vật.
Trong Frankenstein, del Toro không đơn thuần làm lại một bản Whale. Bộ phim dài hai giờ hai mươi chín phút cho phép ông dệt nên một sử thi cá nhân: Sinh vật giờ đây được xây dựng không phải theo kiểu gã khổng lồ xanh xám quen thuộc, mà là hình tượng mê hoặc như khắc từ đá cẩm thạch — cao, mảnh, làn da ngà pha những mảng xanh xám buồn bã, đầu trọc lúc đầu và một thân phận vừa mong manh vừa dữ dằn. Vai Sinh vật do Jacob Elordi đảm nhiệm, thể hiện một thứ vẻ đẹp lạ lùng hơn là sự quái dị thuần túy.
Bộ phim mở ra bằng một cảnh trên Bắc Cực năm 1857: một con tàu bị mắc trong băng, các thủy thủ cô lập nhận một Victor Frankenstein (Oscar Isaac) bị thương vào tàu. Sinh vật, ban đầu chỉ là một bóng ma khoác áo choàng đen, tràn đầy oán hận, lặng lẽ truy đuổi kẻ đã tạo ra mình. Những chi tiết lấy từ bản gốc của Shelley được del Toro khai thác theo cách của ông — vừa tôn kính vừa biến tấu — và có cả khoảnh khắc gợi nhắc bộ phim của Whale: “Nó vẫn còn sống!”
Trong một hồi tưởng dài, ta gặp Victor thời niên thiếu (Christian Convery), lớn lên trong đặc quyền nhưng bị bạo hành bởi cha là Nam tước Leopold Frankenstein (Charles Dance). Mẹ cậu, Claire (Mia Goth), dịu dàng nhưng qua đời khi sinh em William, biến bi kịch thành định mệnh: Victor thề sẽ chiến thắng cái chết bằng mọi giá. Hình ảnh Convery biến đổi thành Isaac khi trưởng thành là minh chứng cho vòng ám ảnh biến cậu thành một kẻ bị chi phối bởi nỗi ám ảnh khoa học.
Một nghịch lý cay đắng hiện rõ: Victor một khi trở thành nhà sáng tạo lại còn tàn nhẫn và hờ hững hơn cả người cha. Del Toro, người vốn say mê chi tiết, biến quá trình “tái tạo sự sống” thành một chuỗi thử thách đạo đức: từ việc lùng sục chiến trường lấy thi thể đến những dụng cụ khoa học lưu trữ điện như một viên pin, đến cơ chế thu sét đồ sộ trên đỉnh tháp cô lập nơi Victor thử nghiệm. Khi Sinh vật sống lại, đó là một phép màu vừa lạ lùng vừa sai lệch — Victor chỉ chú ý đến những khuyết điểm, không nhận ra phép màu đã nảy sinh trước mắt.
Trong khi đó, Mia Goth xuất hiện như một công cụ cảm xúc tinh tế: bà Claire và sau này là Elizabeth — vị hôn thê của William — đều mang tính đối trọng. Khi Elizabeth kết bạn với Sinh vật và dần ghê tởm Victor, del Toro vừa chơi với tham chiếu Oedipus vừa dùng ngôn ngữ hình ảnh của kinh dị để lật ngược khuôn mẫu, khiến khán giả đồng cảm với tạo vật hơn là với người tạo ra nó.
Xuyên suốt bộ phim, del Toro luôn lơ lửng giữa những mâu thuẫn: tình thương và tàn nhẫn, cái đẹp và sự bạo lực, truyền thống kinh điển và cảm thức hiện đại. Ông cân bằng yếu tố cá nhân và hoành tráng, để lại không gian cho diễn xuất (Elordi vừa mong manh vừa dữ dội; Isaac thể hiện sự ám ảnh điên cuồng; Mia Goth chạm tới trái tim người xem), một thiết kế mỹ thuật rực rỡ của Tamara Deverell và trang phục lộng lẫy của Kate Hawley.
Giữa thời đại Netflix, nơi các dòng phim thương mại và franchise chiếm ưu thế, Frankenstein của del Toro là lời nhắc nhở rằng điện ảnh cá nhân, giàu tham vọng nghệ thuật, vẫn có chỗ đứng. Đây không chỉ là một bản tái hiện mà là bài ca về nguồn gốc, trách nhiệm của người sáng tạo và hệ quả của việc can thiệp vào sự sống. Nếu bạn còn nghi ngờ về tính cần thiết của trải nghiệm xem phim trên màn ảnh lớn, tác phẩm này chính là câu trả lời: một kiệt tác cá nhân, thấm đẫm cảm xúc và chi tiết, xứng đáng để được nhìn thấy và cảm nhận nguyên vẹn trên rạp chiếu.
Nguồn: https://kenh14.vn/ben-trong-bom-tan...-giua-thoi-dai-netflix-215251112161141053.chn
Bài viết liên quan