Ngôi nhà thuốc nổ: lời kết khiến bạn bức xúc

Mê Phim

New member
Sau gần một thập kỷ vắng bóng, Kathryn Bigelow trở lại với A House of Dynamite — một phim chính trị về mối đe dọa hạt nhân gây ám ảnh. Phim dồn nén căng thẳng trong 18 phút quyết định và kết thúc bằng một khoảnh khắc im lặng khiến khán giả tranh cãi.

facebookavatarcopy3276ec58a-f02b-4ef4-a720-fc3cfd568bf0-17616221619371200255747-0-0-417-796-crop-17616221866591994983771.jpg


A House of Dynamite (tựa Việt: Ngôi Nhà Thuốc Nổ) mở ra bằng một buổi sáng ở Washington, D.C., khi một tên lửa hạt nhân không rõ nguồn gốc hướng về Hoa Kỳ. Trong vòng 18 phút, các cơ quan chính phủ, quân đội và Tổng thống phải đối mặt với quyết định sống còn: trả đũa để ngăn chiến tranh hay kiềm chế để tránh thảm họa toàn cầu? Câu chuyện được kể qua ba góc nhìn — Phòng Tình huống Nhà Trắng, Bộ Tư lệnh Chiến lược (STRATCOM) và văn phòng Tổng thống — tạo nên một trải nghiệm đầy áp lực và bất an cho người xem.

Dàn diễn viên gồm Idris Elba (Tổng thống), Rebecca Ferguson (Đại úy Olivia Walker), Gabriel Basso (Phó cố vấn an ninh Jake Baerington), Jared Harris (Bộ trưởng Quốc phòng Reid Baker) và Tracy Letts (Tướng Anthony Brady). Bộ phim từng được đề cử Sư tử vàng tại Liên hoan phim Venice lần thứ 82 và đoạt một số giải thưởng tại các liên hoan khác, trong đó có giải kịch bản xuất sắc và giải nam diễn viên phụ cho Anthony Ramos ở một số lễ trao giải liên quan.

Dù vậy, điểm đánh giá trên iMDb chỉ ở mức 6.6/10 và phim gây nhiều tranh luận. Nhiều khán giả khen ngợi cách dựng căng thẳng tinh tế của Kathryn Bigelow, trong khi không ít người cảm thấy hụt hẫng vì kết thúc không cho thấy hệ quả rõ ràng của sự kiện trọng đại trong phim.

Phong cách kể chuyện của Bigelow một lần nữa nhấn mạnh nhịp điệu và áp lực thời gian thay vì hành động bùng nổ. Phim gần như không có cảnh phá huỷ hoành tráng; thay vào đó là những khoảnh khắc dồn nén trong không gian chật hẹp: phòng tình huống, trung tâm chỉ huy, và những phòng họp đầy căng thẳng.

Những yếu tố như ánh sáng lạnh, âm thanh radio nhiễu, tiếng bíp và màn hình nhấp nháy được dùng triệt để để khuếch đại cảm giác gấp gáp. Khán giả gần như bị nhốt cùng Olivia Walker, chia sẻ nhịp thở và áp lực của nhân vật khi mọi quyết định đều có thể dẫn đến thảm họa.

Xung đột quyết định giữa các lãnh đạo là trọng tâm cảm xúc. Tổng thống (Idris Elba) bị đặt giữa hai lựa chọn đối nghịch: tấn công để triệt tiêu mối đe dọa hay kiềm chế để tránh leo thang thành chiến tranh hạt nhân. Tướng Brady thúc giục hành động, còn các cố vấn khác kêu gọi thận trọng — những cuộc tranh luận này vừa là xung đột quyền lực, vừa là bài toán đạo đức với hậu quả khôn lường.

Biên kịch Noah Oppenheim rõ ràng chọn cách không tiết lộ thủ phạm vụ tấn công; mục tiêu của ông là đặt trọng tâm vào hệ thống chính trị và sự mong manh của cơ chế phòng thủ hạt nhân. Khi thế giới có hàng nghìn đầu đạn, một sai lầm hay quyết định nóng vội đều có thể châm ngòi thảm họa — và đó là thông điệp xuyên suốt phim.

Cấu trúc ba tuyến thời gian về cùng 18 phút là thủ pháp chủ đạo: mỗi góc nhìn lặp lại thời gian nhưng bổ sung thông tin và cảm xúc mới. Kỹ thuật này giúp khán giả nắm bức tranh chiến lược tổng thể nhưng đồng thời tạo cảm giác lặp lại, đôi khi khiến nhịp phim mất đi mạch cảm xúc liền mạch.

Cái kết gây tranh cãi: khi Tổng thống chuẩn bị ra quyết định cuối cùng, màn hình chuyển đột ngột sang màu đen, không có cảnh nổ hay tàn phá — chỉ còn im lặng lạnh lẽo. Với giới phê bình, đây là một cú dừng đầy ý đồ, buộc người xem tưởng tượng hậu quả. Với nhiều khán giả đại chúng, đó lại là một sự hụt hẫng vì họ muốn thấy hệ quả cụ thể.

Chính cái kết kia cũng phơi bày một hạn chế trong kịch bản: sự lặp lại để tường thuật đầy đủ bức tranh khiến nửa sau phim đôi khi rời rạc và thiếu điểm neo cảm xúc. Dù diễn viên thể hiện chắc tay, kịch bản vẫn thiên về mô tả hệ thống, quy trình hơn là đào sâu đời sống nội tâm của nhân vật, nên cảm xúc của người xem không được neo chặt.

Tóm lại, A House of Dynamite là một thí nghiệm điện ảnh tham vọng: dàn dựng chỉn chu, thông điệp rõ, và khả năng tạo căng thẳng bằng nhịp phim ấn tượng. Nhưng phim cũng để lộ sự thiếu hụt về chiều sâu cảm xúc và một kết thúc gây chia rẽ. Kathryn Bigelow lựa chọn im lặng như một lời cảnh báo — trong thế giới chỉ cần một cú nhấn nút để huỷ diệt, điều đáng sợ nhất có thể chính là khoảnh khắc trước khi thảm họa xảy ra.

Nguồn: https://kenh14.vn/a-house-of-dynami...ban-than-1-loi-xin-loi-215251028103139993.chn
 
Back
Top Bottom